Sau những trận lôi đình kéo dài, thế giới U Minh đổ xuống một trận mưa không dứt.
Diêm La Bảo Điện lơ lửng tựa vầng trăng đã sớm biến mất không còn tăm tích. Con bạch khuyển tên "Đế Thính" cũng đã đi tránh mưa.
Giữa cơn mưa, vòm trời nứt ra một kẽ hở, Minh giới lưu lại một vết sẹo trời vĩnh viễn không thể khép lại.
Tiếng thiền dần tắt. Phổ Độ Kinh của Địa Tạng Vương Bồ Tát cuối cùng cũng tan biến, xa dần, phiêu tán giữa đất trời.




