Tấm ảnh trong tay dù có người dùng sinh mệnh để bảo vệ, cũng đã úa vàng bạc màu. Thiếu nữ trên ảnh đặt hai tay lên vai nam hài, cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân.
Nam hài vẫn còn chút ngây thơ, nhưng trong đôi mắt lại là tầng tầng lớp lớp, sâu không thấy đáy. Nam hài kia có khuôn mặt của chính Vệ Uyên, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, Vệ Uyên cũng biết đó chính là mình, chỉ là đang tồn tại ở một thế giới chưa biết nào đó bằng một phương thức mà hiện tại hắn vẫn chưa thể lý giải.




