Tại khu vực trung tâm, trong huyết trì sền sệt, một bóng người mơ hồ đang dần thành hình, dường như đã đến giai đoạn cuối cùng.
Lai Văn Bối Khắc đột ngột mở mắt, mùi máu tanh quen thuộc xộc vào mũi.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Thánh Mẫu và Tiên Tri đứng cách đó không xa, “Lần này sao lại lâu đến vậy?”
“Kẻ chết đi là bản thể của ta…” Giọng Lai Văn Bối Khắc khàn đặc, ký ức vẫn dừng lại ở thời điểm gã trốn khỏi đế quốc.




